Buổi đầu đi Sản!
Sáng nay đi buồng cùng bác sĩ, tôi thấy một sản phụ nhoẻn miệng cười thật tươi lúc bác sĩ đến gần. Sản phụ 40 tuổi, bên cạnh là đứa bé tí xíu đang ngủ ngon lành trông thật kháu. Bác người nhà bên cạnh nói với sang : con quý con hiếm đó bác sĩ, cô này khó lắm mới có con. Chắc hẳn nụ cười của sản phụ ấy là của sự yên tâm, nhẹ nhõm và hạnh phúc biết nhường nào!
Sáng nay tôi vào phòng tắm bé, lần đầu tiên nên chân tay lóng ngóng, cô hộ sinh bảo gì thì chỉ biết lật đật làm theo, nào xả nước, nào trải khăn, nào xếp tã… Nhìn mấy đứa trẻ bé tý hon, mắt đen láy, da đỏ hỏn vì khóc, đươc các cô tắm rửa trong làn nước ấm rồi lau khô, băng rốn, quấn tã…cẩn thận trông thật là thích quá đi ! Tắm xong các bé sướng quá thì phải, chúng nín khóc liền, liếm liếm cái môi hồng xinh xinh, tay chân vung vẩy, đôi mắt đen láy mở ti hí ra nhìn, tôi giơ 2 ngón tay ra chào rồi cười thật tươi với chúng ý bảo ” Về tới Trái đất an toàn rồi đó em 🙂) “. Không biết chúng có nhìn thấy gì ko nhỉ ? Mặc áo quấn khăn vào xong chúng nằm im ngoan ngoãn trông như những em búp bê Nhật Bản, trời ơi đáng yêu chết mất 🙂) Rồi các cô ẵm bồng lần lượt trao cho từng người nhà đứng chờ la liệt ngoài cửa. Tôi nhanh nhảu xin ẵm vài bé trao trả, kèm theo một nụ cười thật tươi với họ, nhìn họ đón bé thôi cũng thật vui mừng biết mấy. Hóa ra sự chào đời của một đứa nhỏ lại đem nhiều niềm vui khác nhau cho nhiều người khác nhau đến vậy.
Rồi hết sáng nay, trước khi về, tôi tranh thủ lượn lờ ngó nghiêng khắp các phòng bệnh, giữa cái nóng rực trời Hà Nội, các bé vẫn ngủ ngon lành bên mẹ, thỉnh thoảng giật mình cất tiếng oe oe, có đứa nằm mơ chi vui mỉm cười xinh lắm ! Trông đứa nào đứa ấy cũng như cái kẹo đủ sắc màu với khăn với tã, dễ thương vô cùng! Lúc đi qua phòng thủ thuật, ngó thấy anh bác sĩ trẻ đứng trong đang nói gì đó, tôi bước vào.
– Tại sao lại bỏ?
Người phụ nữ trẻ ngập ngừng :
– Em…xin việc.
– Xin việc á ? Lý do hoành tráng nhỉ.
……………
Rồi anh bác sĩ lại giải thích một hồi, cuối cùng anh nói :
– Nếu em vẫn quyết thì anh sẽ làm cho em, nhưng cũng không thể tránh khỏi những nguy cơ biến chứng có thể xảy ra, hơn nữa thai to thế này, 10 tuần, có thể sau này sẽ không có con được nữa. Thì lúc đó , dù có làm giám đốc hay tổng giám đốc rồi muốn có lại cũng không được đâu. Anh hy vọng đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng em nằm lên đây.
Lúc đó tôi mới chợt hiểu ra chuyện gì, khẽ à lên một tiếng.
Thai phụ im lặng gật đầu. Rồi tôi thấy cô ấy tần ngần thật lâu trước khi nằm xuống bàn thủ thuật, đôi mắt nhìn xa xăm suy nghĩ, vẻ kìm nén, như đang tìm kiếm thứ gì.
Cuộc thủ thuật diễn ra chưa đầy 30 phút với đủ những dụng cụ mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy, loáng thoáng nghe được thai phụ đã có một đứa con 3 tuổi và chồng đang ngồi đợi ngoài kia. Tôi tập trung quan sát , không nghĩ được gì nhiều, cũng không nhiều cảm xúc, chỉ thấy ngỡ ngàng : Phá thai là đây sao, cái cụm từ vẫn nghe thường xuyên trong ” truyền thuyết ” hàng ngày đang diễn ra trước mắt mình sao ? Lần đầu tiên chứng kiến, ơ sao nhanh chóng đến thế, sao dễ dàng đến thế…? Vậy là vừa có một đứa trẻ không còn cơ hội được ra đời, không được tắm táp, không được quấn tã, ẵm bồng, không được giống một cái kẹo như sáng nay tôi nhìn thấy nữa. Ơ ! Tôi thẫn thờ…
Bước ra khỏi phòng thủ thuật, nghe anh bác sĩ giải thích xong cho chồng, thấy anh chồng tránh ánh nhìn của mình, tôi vội bước đi nhanh. Và dẫu sao, cũng muốn buông một tiếng thở dài…
Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ thấy lòng đầy ám ảnh sau buổi lâm sàng Sản đầu tiên. Những lý thuyết, quan niệm hay giáo điều về chuyện phá thai hay gì đó tương tự hàng ngày vẫn đầy rẫy khắp nơi, quen thuộc, có nói thêm cũng vẫn là như thế nên chẳng muốn bàn.Tôi không trách người phụ nữ ấy ( lấy tư cách gì trách được ), mỗi người đều có những câu chuyện của riêng mình, và biết đâu chuyện xin việc cũng không phải là lý do thực sự. Hoặc nếu đúng, thì với họ, nó còn quan trọng hơn một đứa con sao ? Chỉ là tội nghiệp cho những đứa nhỏ. Hóa ra ngay từ đầu, con đường đến Trái đất với chúng đã chẳng thể công bằng, có đứa được đến “đây” thật dễ dàng biết mấy, có những đứa đã không có cơ hội nào ngay cả khi chúng còn chưa thành hình. Có lúc vì chúng không muốn, và có những lúc vì bố mẹ chúng không muốn. Nghĩ mà xót xa thay !
Kết thúc cái buổi sáng dài lằng nhằng trên viện bằng câu chuyện của một người họ hàng tôi. Cô lấy chồng năm 30 tuổi, đã 5 năm rồi cô sảy mấy lần con vì bệnh lý ở tử cung mà tôi không rõ, bao nhiêu cay đắng đau khổ cũng từng. Lần này có thai, bác sĩ bắt nằm viện đến tận ngày đẻ, Tết cũng không được về. Đến nay cái thai to kềnh, sắp đủ tuần đẻ, cô mừng vui lắm, cả nhà đều mong. Bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu cố gắng, tiền của cũng chỉ chờ đến ngày cháu bé ra đời. Rồi em cũng sẽ được tắm nước ấm, lau khăn, quấn tã và lại ngủ ngon lành giống một cái kẹo thôi.
Tôi thấy mình may mắn, vì được đến Trái đất an toàn đến bây giờ, đó đã là một công bằng của cuộc sống ban cho tôi rồi.
Quên tạm chuyện sáng nay đi, rồi sáng mai lên viện, tôi sẽ lại được nhìn thấy những chiếc kẹo xinh xắn đáng yêu, còn mong chờ gì ngoài việc cố gắng thêm thật nhiều nữa đây!
PS. “ SINH ĐƯỢC MỘT EM BÉ RA ĐỜI, THÌ ĐÓ CHỈ MỚI LÀ BƯỚC KHỞI ĐẦU CHO CẢ MỘT HÀNH TRÌNH RẤT DÀI SẮP TỚI.” 🥰
Nguồn: Nhật ký bác sĩ