THEO ĐUỔI GIẤC MƠ
BS. Hung Truong
Tôi đổi chổ làm mới ba tháng nay, kèm theo nhân viên mới. Tôi có 2 MA (medical assistant) làm với tôi. MA bên đây là nghề rất phổ biến trong phòng khám, họ được trả lương rất thấp, 9-15 dồng một giờ, là mức lương gần dưới đáy xã hội hiện nay. Dany là một trong hai cô MA làm với tôi, cô là một MA mới tinh, gần như không biết gì, tôi phải vừa làm vừa dạy từng chút, thời gian đầu thật tình đôi lúc cũng bực mình, được cái cô học nhanh, và cẩn thận, chỉ cần nói qua một lần là nhớ và không hay mắc mấy lỗi ngớ ngẩn. Một lần nọ tôi kêu cô làm EKG, đọc cái EKG tôi hết hồn vì quá bất thường, chạy vô coi thì cô gắn điện cực tay trái qua tay phải nên mới ra cớ sự, cổ còn năn nỉ tôi đừng làm lớn chuyện, tôi cười cười nói không sao đâu.
Tôi có biết cô là mẹ đơn thân (single mom), có bạn trai và dự định cưới vào năm tới. Cô là người Mễ, sang Mỹ mới 3 năm và vẫn chưa phải là dân Mỹ hợp pháp, cô phải ra tòa mỗi 6 tháng để sở di trú xem xét và quyết định cô được ở lại hay không. Cô nói tiếng Mỹ còn kém, nên nhiều khi tôi phải nói chậm để cô hiểu hết. Dần dà, tôi hài lòng với cô hơn vì cô cẩn thận, làm việc tôt, học hỏi nhanh. Lạ hơn nữa, cô là một MA tò mò nhất tôi từng gặp, cô hay hỏi tôi bệnh này là cái gì, và hay vào phòng xem tôi làm các thủ thuật.
Hôm qua, có vài phút rãnh rỗi buổi trưa, tôi đứng tán gẫu với cô, thì cô bảo sẽ ra tòa lần nữa và nếu mọi chuyện êm xuôi, cô sẽ đi học toàn thời gian và nghỉ làm. Tôi hỏi cô học y tá à, vì bên đây thường gặp nhất là MA đi học y tá hay paramedics trong khi đi làm. Cô lắc đầu. Tôi hỏi đùa: học bác sĩ à. Cô gật đầu nhẹ nhàng. Đến đây tôi thật sự kinh ngạc, phải ngừng lại vài giây và hỏi lại cho chắc ăn. Cô khẳng định lại là cô sẽ học bs, rằng cô đã vào college bán thời gian và đang học Biology vào buổi tối và online. Cô còn nói thêm là cô biết sẽ phải học từ 12-15 năm mới hoàn thành con đường của mình nhưng cô không ngại và sẽ tiếp tục cho đến đích.
Đến đây tôi hoàn toàn kinh ngạc, chỉ biết giơ ngón cái và nói tôi phục cô rồi, cô làm tôi quá bất ngờ, lỡ chơi là phải chơi lớn, và tôi chúc cô sẽ làm được.
Cô manager của phòng khám đứng kế bên nói có vẻ giễu cợt: cái test tiếng Anh mày thi còn chưa đậu mà học bs gì. Tôi lập tức quay sang dập tắt nhân vật tiêu cực này. Tôi kể hồi mới sang đây tôi có nói được nhiều đâu, người ta nói 10 hiểu được 3 là hay rồi mà giờ vẫn làm bs có sao đâu. Bạn tôi từ Peru sang đây một chữ tiếng Anh không biết mà giờ làm bs nhi khoa thì sao. Vợ tui nuôi hai đứa con, đêm con ngủ xong mới ngồi học tới 1-2 giờ khuya, học 10 năm rổi cũng lấy được Master thì sao. Sợ hổng dám làm chứ kiên trì làm là được mà. Cô kia tắt đài.
Tôi nói nếu vậy tôi đề nghị Dany từ bây giờ không nói tiếng Mễ nữa, đọc sách, nghe nhạc, đọc báo, ăn ngủ với tiếng Anh thì sẽ giỏi thôi, cổ gật đầu nhẹ mà không kém phần cương quyết. Tôi còn thêm nếu cô thích thì tôi sẽ dạy cô từ từ về y khoa cơ bản, dĩ nhiên cô gật đầu liền.
Ai mà ngờ cô nhỏ con mà mơ uớc cô lớn vậy, mà ngẫm nghĩ thấy sống từng ngày mà không dám mơ, không dám sống vì giấc mơ thì đúng là chán phèo. Hôm nay tôi thấy Dany khác hẳn. Dù bây giờ cô chỉ là một MA nho nhỏ, nhưng với một hoài bão lớn, tính ham học và sự kiên định, tôi tin một ngày cô sẽ trở thành đồng nghiệp của tôi và đi xa hơn.
Cuộc sống quanh ta vốn đầy những bất ngờ vô cùng thú vị, ta chỉ cần sống chậm lại và … nhiều chuyện một chút là sẽ nhận ra thôi.
Cám ơn Dany
PS: Sáng nay cô quản lý tự nhiên ra quy định mới: mọi người có thể nói tiếng Mễ với nhau thoải mái nhưng phải nói với Dany bằng tiếng Anh. Hihi