Đừng rắc nước tiểu xuống biển, nếu bạn đang bơi nửa chừng mà buồn tiểu, hãy lên bờ và tìm kiếm nhà vệ sinh, nó hiện diện ở khắp mọi nơi.
Lời khuyên đó liệu có thực tế không?
Câu trả lời là không, bởi có tới 99% mọi người đi tiểu khi đang ngâm mình dưới biển, theo tôi không có vấn đề gì đâu. Từ phụ nữ cho tới đàn ông, từ trẻ con đến người già, bất kể dân lao động tay chân hay đại trí thức, 99% mọi người đái ngay khi đang tắm.
Kì nghỉ lễ năm nay bãi biển nào cũng kín đặc.
Nhiều người không dám đi tắm biển vì lo lắng, họ tưởng tượng sẽ có một số người vô ý thức tè bậy xuống biển, gây mất vệ sinh và bẩn thỉu. Xét theo logic vấn đề thì nỗi lo không phải không có lí. Hồ bơi người ta còn đái chứ đừng nói đến biển. Tôi không khuyến khích hành vi đó, nhưng có một sự thật không thể chối bỏ, gần như chắc chắn ai đi tắm biển cũng đái.
Đàn ông khi mót là xả.
Phụ nữ không đơn giản như vậy, vì bộ đồ bơi bó chặt và khá kín, chị em không dễ dàng. Về cơ bản, khi muốn đi tiểu, một số chị em lén cởi bỏ quần tắm bằng cách kéo nó xuống thấp, hoặc chỉ cần dùng ngón tay gỡ bỏ phần đáy và lùa bàn tay vào vùng kính để tận hưởng dòng điện ấm áp lan toả xuống hai đùi. Thông thường chị em sẽ chọn chỗ nước sâu, đi tiểu xong lại đổi chỗ khác chơi, không bao giờ dừng lại. Màu nước biển cho phép mọi người đi tiểu không bao giờ bị lộ. Cũng có khi trên bãi biển, một số phụ nữ dùng tay đào cát thành một cái hố lớn, đợi sóng lấp đầy nước biển, ngồi vào đó lén đi tiểu, bằng cách này chị em yên tâm không bị lên mặt báo.
Tại sao mọi người lại mót tiểu khi tắm biển?
Mùa hè nóng bức, ai cũng uống nhiều nước, khi xuống biển nhiệt độ khá lạnh, mồ hôi không còn ra nữa, chỉ 30 phút sau bàng quang sẽ căng đầy. Bình thường mỗi ca siêu âm tôi dặn bệnh nhân uống nước chờ 30 phút là hai chân xoắn quẩy. Chẳng ai xuống biển 30 phút đã lên bờ. Quan sát ngàn vạn người tắm biển, cũng không chàng trai cô gái thanh lịch hay các ông bà giáo sư tiến sĩ đầy chữ trong đầu chạy lên tìm nhà vệ sinh, rồi quay xuống tắm tiếp. Thời gian tắm trên 30 phút, thậm chí hàng tiếng hoặc dài hơn, phản ứng sinh lí là không thể tránh khỏi, khi bàng quang căng không thể chịu đựng nổi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Có nghĩa là 99% đái thẳng xuống biển.
Nói về đạo đức thì tôi đặt ra câu hỏi: bạn thấy có điều gì khác nhau khi một người xì hơi trên đường phố hay đái vào đại dương? Tôi cho rằng đưa vào không khí hay đưa vào nước biển chất thải cơ thể của bạn ở hai trạng thái khí và lỏng, thì đều là hợp pháp, trên toàn thế giới chưa ở đâu ban hành luật xử phạt hành vi này.
Câu hỏi quan trọng hơn sẽ phải là: cách một người hoàn thành quá trình ấy như thế nào?
Tôi đặt ra giải thiết một đứa trẻ đang chơi trên bãi biển đông người, kêu buồn tè, cha mẹ tụt quần con xuống, rồi bảo đứa trẻ tranh thủ đái thật nhanh. Làm như vậy là sai. Không ai đánh giá đứa trẻ đái trên bãi cát. Nhưng cha mẹ đã làm cho đứa trẻ hiểu nhầm, tưởng rằng đó là đương nhiên, không phân biệt được nơi nào dùng để làm gì. Ngay từ khi còn nhỏ, đứa trẻ cần được thiết lập cái nhìn nhìn đúng đắn về nếp sống văn minh, mọi sự việc đều phải tuân theo quy tắc. Ví dụ phòng ngủ để ngủ, phòng khách để tiếp khách, bếp đều nấu ăn, nhà vệ sinh để tắm rửa và vệ sinh. Trẻ đang chơi trên bãi biển nói với bố mẹ buồn đi vệ sinh, thì bố mẹ vẫn phải dẫn con đi tìm nhà vệ sinh, để con hiểu đi tiểu thì phải vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh là để đi vệ sinh chứ không dùng cho những việc khác. Có nghĩa rằng, trẻ cần phải biết và phải học làm gì ở đâu, mọi thứ đều có quy tắc, mọi thứ đã được sắp xếp.
Tiếp theo, tôi giả thiết người lớn buồn tè, đái luôn trên bãi cát đông người, để dòng nước tiểu chảy ra ai cũng nhìn thấy, nước tiểu lưu trên cát rất khai; thì đó là hành vi thiếu văn hoá.
Nhưng đái trong lòng đại dương thì yên tâm.
Bởi không ai nhìn thấy bạn đái, nước tiểu của bạn cũng chẳng làm cho mặt biển dâng lên thêm milimet nào, tức là về số lượng thì nước tiểu quá nhỏ so với nước . Bàng quang của một người căng tiểu khoảng dưới 300mL. Thế giới có gần 7 tỉ người. Tôi giả sử tất cả mọi người đồng loạt đái xuống biển cùng một lúc, thì tổng lượng nước tiểu vào khoảng 2 tỉ lít, tức là 2*10^(-11) tỷ km khối. Diện tích đại dương là 360 triệu km vuông, nghĩa là mực nước sẽ chẳng dâng lên milimet nào cả.
Nước tiểu tương đối giống như mô hôi.
Cơ thể chúng ta có hai hệ thống bài tiết dịch, một là thận bài tiết nước tiểu, hai là da bài tiết mồ hôi, thành phần nước tiểu và mồ hôi tương tự nhau. Chẳng ai cảm thấy bẩn thỉu khi mồ hôi nhỏ xuống miệng. Với một số người, trong nước tiểu có vi sinh vật lạ, nhưng so với sức chứa của nước biển thì nồng độ coi như bằng không, nhanh chóng bị hoà tan nên không ảnh hưởng đến sức khoẻ của người xung quanh.
Các chất trong nước tiểu cũng vậy, urê sẽ bị phân huỷ, axit uric sẽ bị phân huỷ và chúng trở thành thức ăn cho các loài rêu, tảo, rong hay các loài thuỷ sinh khác. Đường và đạm trong nước tiểu được thực vật hấp thụ trực tiếp. Cá, tôm, cua lại ăn các loài thực vật đó. Cuối cùng, mọi thứ lại xuất hiện trên mặt bàn ăn nhưng nó lung linh hấp dẫn hơn, đó là bào ngư, tôm hùm, cua biển, hải sâm, các loại cá.
Bãi biển càng nổi tiếng thì hải sản càng thơm ngon.
Con người đái vào lòng đại dương là bình thường, vì trên thực tế, rất nhiều loài sinh vật trong nước biển cũng bài tiết nước tiểu. Chẳng hạn như cá voi, cũng là một loài động vật có vú, thải ra khá nhiều nước tiểu. Hầu hết các loài cá cũng vậy, nước tiểu được bài tiết qua thận, một ít thải qua mang. Cho nên, bạn đi tắm biển có giữ đạo đức đến mấy chăng nữa, thì cũng chẳng giữ được cho nước biển trở nên sạch hơn, ngay cả chính bãi tắm.
Trong chừng mực nào đó, như ở điều kiện bãi tắm biển thì chúng ta có thể coi nước tiểu tương đối sạch, vì nước thải sinh hoạt ở thành thị và nông thôn gần biển, nó được tập trung vào các đường ống để chảy ra biển. Ngay khu du lịch, thì nước thải sinh hoạt cũng đổ thẳng xuống biển. Không khó để tưởng tượng nước thải sinh hoạt kinh tởm như thế nào. Tất nhiên, nước thải ở các thành phố lớn được xử lý, nhưng nó vẫn bẩn hơn rất rất nhiều so với nước tiểu. Nước thải sinh hoạt vẫn không là gì cả, điều khủng khiếp thực sự, đó là nước thải công nghiệp, thứ gây chết người và quái thai biến dạng.
Bạn có thể đi tiểu nhưng đừng đi tiêu.
Đi tiêu trên bãi tắm, đó là sự hãi hùng với người xung quanh, vì nó là chất thải bẩn thực sự. Đi tiểu thì cho phép. Tôi không khuyến khích nhưng cũng không phê phái ai tè dầm dưới biển. Với điều kiện là bạn hãy tránh xa người khác một chút, đừng khoả thân lộ liễu, hãy tưởng tượng nước tiểu của bạn sẽ trở thành món ăn yêu thích của một số loài thực vật, khi đó bạn sẽ tha thứ cho sự bẩn thỉu của của mình và người khác.
Tóm lại, chúng ta phải tắm biển nhưng rất khó để thực hiện một cách nghiêm túc và đạo đức tuyệt đối, tức là không đái xuống đại dương. Nhưng cần phải nhớ rằng, đi tiểu khi tắm biển sẽ thực sự thích thú, còn đi tiểu trên bãi cát đông người là vô duyên, đi tiêu trong bãi tắm để ảnh hưởng đến người xung quanh là vô đạo đức.
Biển rộng mở với tất cả các dòng sông và con người!
Nguồn: BS. TRẦN VĂN PHÚC