Khi mới đi lâm sàng mình có tâm lý rằng mình không đủ giỏi, sợ làm phiền hay sợ bị từ chối. Mình thấy bản thân thật tệ khi không dám tiến lại giường bệnh nhân và sau đó cảm thấy tồi tệ hơn vì chính cái suy nghĩ rằng mình thật tệ. Vòng lặp dằn vặt này lấy đi hết sự tự tin và tất cả những gì mình muốn là thoát khỏi cái khoa chán ngấy đó và làm điều gì có ích hơn; có lẽ là đọc sách.
Mình đọc sách với tham vọng có kiến thức đủ sâu để dõng dạc tiếp cận bất kì bệnh nhân nào. Điều này là một sai lầm. Sai lầm ở chỗ mình đã đặt mục tiêu quá cao, đại loại như mình sẽ lao tới, hỏi vài câu, khám vài phát, và *bùm chéo* đưa ra chẩn đoán – điều trị như một vị thần! Tuy nhiên, thực hành lâm sàng không thực sự vận hành như thế; chỉ có lăn xả và những sai lầm mới đem đến niềm say mê và nhạy cảm lâm sàng thực sự – điều mà không sách vở nào có thể đem lại.
Mình có một số cách để nếu ai đang cảm thấy sợ hay chán có thể bắt đầu yêu lâm sàng:
Nói “fuck it!”
Chúng ta không thể chờ đến khi đủ giỏi để làm điều gì đó vì sẽ không bao giờ là đủ cả. Khi còn là sinh viên, chúng ta được quyền sai và hãy sai hết mức có thể. Vậy nên kệ m* nó đi, mục tiêu đến đây là để học.
Fake it till you make it
Đừng gắn nhãn mình là một sinh viên nhỏ dại chỉ muốn xin vài phút hỏi bệnh để kiếm chút kinh nghiệm. Hãy thực hành như một bác sĩ thực sự – chào hỏi, giới thiệu, thăm khám dứt khoát và đừng quên hẹn ngày mai sẽ khám lại theo dõi. Hãy cho họ niềm tin, họ sẽ cho bạn cơ hội. Còn nếu bệnh nhân từ chối, hãy mỉm cười, nói cám ơn và rời đi.
Làm điều có ích
Một cách rất hữu ích khi mình Y3 đó là đo huyết áp và tư vấn bệnh hay chế độ ăn (khi thực sự hiểu rõ hồ sơ và kiến thức). Nếu bạn có ích, bệnh nhân sẽ không bao giờ từ chối cơ hội được chăm sóc. Còn nhớ hồi Y4, có lần mình được một cô mời ghé nhà chơi
Chiêm nghiệm từ điều nhỏ nhất
Cảm giác phê nhất là khi biện luận của mình phù hợp với tình trạng bệnh nhân hoặc khi được làm thủ thuật nào đó. Tuy nhiên đừng bỏ qua những điều nho nhỏ như nụ cười, nỗi đau, hay tình cảnh của một bệnh nhân nào đó. Đồng cảm và thấu cảm là những bữa snack phụ giúp bạn nhìn nhận và say mê lâm sàng hơn nữa.
Chuẩn bị bài trước
Không cần đọc nát sách đâu, chỉ cần skim để có kiến thức rộng, chưa cần sâu và đừng sợ sai. Chuẩn bị bài không phải để biện luận tốt hơn vì tin mình đi bạn luôn phải tra cứu lại mọi thứ mà thôi. Chuẩn bị bài là để bạn thấy tự tin, có cái nhìn bao quát và biết mình cần coi lại ở đâu.
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ và ngày mai lại là một ngày lâm sàng thú vị nhé!
Nguồn: Bài viết từ trang Học Y khổ quá đi
Diễn đàn Bác sĩ trẻ Việt Nam.