Bài viết của Bs. Nguyễn Hồ Huy Hoàng về việc tách khoa Y ra khỏi Đại học Tây Nguyên nhiều năm nay, xin trích nguyên văn như dưới đây
TÁCH HOẶC THỤT LÙI.
—–
Vẫn là câu chuyện tách trường.
Khoa Y Dược- ĐHTN đã thành lập từ năm 1977 (hơn 40 năm). 40 năm là 1 thời gian dài, thuộc dạng già chứ không non trẻ như những trường mới mở. Biết là sau khi tách sẽ ngáp ngáp như cá, khó khăn muôn phần, như Y Cần Thơ như những năm 2003, nhưng phải vượt qua khó khăn thì mới lớn mạnh được. Đó là mong mỏi của cán bộ giảng cũng như hàng nghìn e sinh viên đang làm việc và học tập tại đây. Bây giờ công văn cũng đã có, CK II tương đương tiến sĩ ở trường ĐH thì không thể nói thiếu nhân lực được. Biết rằng ban lãnh đạo khoa đã cố gắng, mọi người đồng lòng, biết là đã làm mọi cách từ công văn quyết định thành lập trường, xin dự án, xin đất, lập kế hoạch, nói chung là mọi thứ… nhưng vì lý do gì mà k thể tách, thậm chí là ngay cả cục gạch khởi công khánh thành xây dựng trường đầu tiên cũng chưa được đặt xuống.
Sinh viên đóng tiền nhiều nhất trường, nhưng học ở những giảng đường nóng nhất trường (gđ6) và những giảng đường cũ mèm k có máy chiếu (gđ2). Nói thật chứ bản thân là còn sinh viên tôi cũng chẳng muốn đi học mà chịu khổ như vậy, trừ khi là điểm danh gắt quá thì ló đầu lên trường cho thầy cô nhớ mặt.
Chúng tôi đang thụt lùi, thật sự đang thụt lùi, cán bộ giảng thì cứ vậy mà đi, riêng bộ môn kể từ lúc tôi đi học đến bây giờ >10 người đi + về hưu (kể từ lúc tôi về làm cán bộ giảng là 4 thầy đi + 1 thầy về hưu), những người đi đều thành công có những người làm lãnh đạo ở những khoa lớn ở những bệnh viện lớn, có nghĩa là về chuyên môn hay năng lực lãnh đạo đều thật sự tốt. Mất đi nguyên một thế hệ kế cận, trung niên đầy kinh nghiệm, đầy năng lực thì k thể nói là chất lượng được, mà thầy cô lớn càng ngày về hưu càng nhiều, để lại một đội ngũ trẻ non yếu. Còn nhận thì cũng k nhận thêm người, đủ là đủ thế nào, đi học vẫn phân công về dạy, có những hôm phân sáng dạy 3 tiết chiều 2 tiết, tôi gom hết 1 buổi sáng cho thầy khoẻ trò khoẻ, tranh thủ dạy lớp khác, nhưng k, nhà trường thấy chiều tôi không dạy lớp đó, cho lên viết tường trình đòi hạ công chức, bản thân còn thấy mệt. Còn có những thầy cô, hè cũng k được nghỉ ngơi, phân dạy sáng chiều tối, nghỉ một buổi là đòi kỷ luật này nọ. Đi dạy nguyên một buổi tính 1,3 tiết và 1 tiết = 70k.
Cán bộ giảng thì cứ đi ngày càng nhiều, sv thì càng học càng nản, chúng tôi phải làm gì đây, thậm chí có những kỹ thuật biết làm thì không cho chúng tôi làm, còn những người không biết làm thì chỉ trích. Tiền thì cũng chẳng có, chuyên môn cũng k cho làm, năm 2007 xin có mỗi cái máy nội soi cũng k được, muốn đi trước thời đại cũng k được, đến khi có thì những chỗ khác phát triển lâu rồi, 2 thầy siêu giỏi cũng đi, bây giờ thì đang ở Thiện Hạnh rồi, bây giờ thì mọi người đều biết ngoại tổng quát Thiện Hạnh mạnh thế nào rồi đó, trừ khi bản thân gia đình có điều kiện mới không nản và chờ đợi thôi. Năm qua lại mất đi 2 bàn tay ptv có kỹ năng nội soi đầy siêu đẳng, giảng dạy cực kỳ hay và cuốn hút, làm sao có thể nói là không đau lòng được.
Tôi đang chờ cái ngày khánh thành xây dựng trường ĐH Y Dược Tây Nguyên, 1 viên gạch là đủ, hãy để chúng tôi phát triển, hãy để chúng tôi chuyên tâm với nghề nghiệp của mình. Hãy để chúng tôi như Barca ở La Liga, chứ chúng tôi không muốn trở thành Ajax của Hà Lan. Chúng tôi muốn đưa những đứa con đầy tài năng lưu lạc về nhà, chứ k muốn bán máu những tài năng của mình.
Bài viết nhận được nhiều phản hồi tích cực của cựu sinh viên, sinh viên và nhiều giảng viên Khoa Y – Đại học Tây Nguyên.